Actions

Work Header

Rating:
Archive Warning:
Category:
Fandoms:
Relationship:
Characters:
Additional Tags:
Language:
Tiếng Việt
Stats:
Published:
2025-05-19
Words:
608
Chapters:
1/1
Kudos:
1
Hits:
46

日和月,沙和尘,都同在

Notes:

warning: lowercase
đỗ âm sơn 是杜荫山, ngu tiếu khanh 是虞啸卿

Work Text:

lần đầu tiên ngu tiếu khanh đi xe quân đội của quốc dân đảng là khi đến thăm anh trai của hắn, đỗ âm sơn. đã quen đi xe không mui và thẳng lưng ngẩng đầu, ngu tiếu khanh đặt chân trái vào trước lấy đà, chui được nửa người vào đập đầu vào nóc xe, vừa duỗi lưng thì đập vào cạnh xe đau điếng.

đỗ âm sơn cười khúc khích xoa đầu ngu tiếu khanh, một tay che cạnh xe ngăn ngu tiếu khanh lại va đầu, hỏi hắn có sao không. ngu tiếu khanh cuối cùng cũng yên vị bên cửa sổ phủ rèm trắng, trừng mắt nhìn đỗ âm sơn chui vào chen chúc với hắn, phàn nàn đỗ âm sơn sao có thể ngồi chiếc xe bất tiện này.

đỗ âm sơn im lặng nghiêng đầu, ánh mắt cong lên ý cười nguy hiểm. tiếng chốt cửa vang lên tách một tiếng, chiếc xe lao đi, đỗ âm sơn lợi dụng quán tính dồn ngu tiếu khanh vào sát góc, dí đầu súng lục vào thắt lưng thon gọn.

“tay trái bắn không chuẩn xác như tay phải, nhưng ở khoảng cách này thì không thể hụt được.”

"không phải ưu tiên bắt sống sao? bắn chết sẽ mất đầu mối thông tin."

ngu tiếu khanh dùng chân đẩy đỗ âm sơn ra. thân dưới của ngu tiếu khanh rất khỏe do liên tục di chuyển. một cú huých chân khiến đỗ âm sơn nghiêng ngả tựa người vào thân trên ngu tiếu khanh. lồng ngực thanh niên căng tràn nhựa sống, huyết thanh thình thịch trong động mạch. 

biết bao lần đỗ âm sơn dùng đôi bàn tay cảm nhận sự sống bị bóp nghẹt trong phòng giam, mạch đập thoi thóp từng cơn như lời trăn trối rồi tuyệt vọng gục đầu trước thiếu úy. 

đau đớn là sợi dây trói buộc lý trí lơ lửng ở luyện ngục. cái chết là thiên đường, sự sống là địa ngục.

đỗ âm sơn quan sát ngu tiếu khanh, trong ánh mắt ngu tiếu khanh hoàn toàn không có cái gọi là sợ hãi. hắn hoàn toàn tự tin vào bản thân, bóp chặt ổ súng, nghi hoặc nhìn lại đỗ âm sơn, hỏi đối phương đang âm mưu điều gì.

ngu tiếu khanh, nhà họ đường nhận nuôi em chắc chắn không phải vì lý do tốt lành gì. em ở lại với anh có được không? anh có thể sắp xếp cho em.

“làm sao có thể ngồi yên khi đất nước lâm nguy?”

đỗ âm sơn gần như tuyệt vọng. ngu tiếu khanh mãi mãi là một đứa trẻ ngây thơ. đỗ âm sơn đến chết cũng không muốn buông tay để hắn trở thành con nuôi của nhà họ đường, dấn thân vào con đường quân đội ở biên giới phức tạp. tình hình chiến tranh ở trùng khánh đã đủ rối rem, đỗ âm sơn không có thời gian chạy đi chạy lại giữa trùng khánh và tứ xuyên chăm sóc ngu tiếu khanh.

trớ trêu thay, bánh xe số mệnh đã đưa ngu tiếu khanh đến nam thiên môn, nơi linh hồn hắn bị xiềng xích luyện ngục giam giữ ba mươi tám ngày trước khi xuống địa ngục cùng long văn chương.

còn đỗ âm sơn biến mất như giọt nước bốc hơi dưới sức nóng thiêu đốt của đảng cộng sản. không một dấu vết nào của trưởng ban tàn bạo thuộc bộ tư lệnh tây nam được lưu lại, kể cả tài liệu về người thân hoặc sổ sách của chính đỗ âm sơn.