.
.
Draco ôm cổ, từ trên mặt đất ngồi dậy.
Chết tiệt, sao lần đầu tiên anh không cảm thấy đau vậy chứ? Ngón tay Draco vuốt qua cổ mình, chỉ thấy toàn là máu, nhưng vết thương bên dưới chỗ máu chảy quả thật đã biến mất.
Draco thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng nhìn lên vách tường, con số ở đó quả nhiên đã biến thành 2/100.
“May quá, không chết uổng.” Draco lẩm bẩm, thử cử động cơ thể, không cảm thấy quá khó chịu. Căn phòng cũng không thay đổi mấy, vẫn cứ im ắng như cũ.
“Quái, Potter đâu?” Draco rốt cuộc ý thức được chuyện này, chống tay xuống đất muốn đứng lên, lại đụng vào thứ gì đó mềm mại.
Quay đầu xem thì phát hiện Potter đang nằm ngay cạnh mình, Draco chợt thấy hơi buồn cười, đưa tay ra đẩy Potter:
“Này, Potter, mày làm sao…”
Lại một lần nữa sờ thấy đầy máu, Draco ngơ ngác giơ tay mình lên, chớp chớp mắt, lại nhìn sang Potter đang nằm trên sàn.
Cái kính trên mặt Harry Potter đã lệch đi, đôi con ngươi màu xanh lục vẫn mở to, vô hồn dõi lên trần nhà. Vết thương từ Sectumsempra vẫn còn trên cổ cậu, mà từ góc nhìn của Draco, chỉ có thể trông thấy một mớ máu thịt bầy nhầy.
“Potter?” Draco lại hô tên Potter một tiếng. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ… chỉ như ngủ một giấc, tỉnh dậy thì phát hiện Potter đã chết?
Harry Potter, cứ thế mà chết à? Draco cảm thấy buồn cười, Chúa tể Hắc ám hao tâm tốn sức bày ra bao nhiêu thủ đoạn làm suy yếu những người bên cạnh Harry Potter, mục đích là để tự tay giết chết cậu ta. Kết quả, Potter cứ thế mà tự sát?
“Ha hả.” Draco cười khan vài tiếng, nhận ra được tiếng cười của mình quá khó nghe, lại ngậm chặt miệng.
Draco nhìn vào cây đũa phép trên tay Potter, đó là đũa phép gỗ táo gai của anh, tức khắc vươn người ra giật lại đũa phép từ trong tay Potter. Vị Cứu Tinh đương nhiên chẳng có chút phản ứng gì, đôi mắt kia vẫn cứ mở trừng trừng, với màu xanh khó coi hơn cả da cóc.
Nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại, Draco bò dậy, đứng bên cạnh Potter, cẩn thận kiểm tra tình trạng của Potter khi chết.
Kỳ thật chẳng có gì đẹp, đơn giản chỉ là một cái xác thôi , sẽ chẳng có bất cứ hành động gì, chỉ lặng im mà nằm trên mặt đất. Đôi mắt màu xanh lục của Potter sẽ không chuyển động nữa, gương mặt cứng đờ cũng không còn biểu cảm nào, ngay cả vết sẹo tia chớp trên trán cũng trở nên mờ nhạt.
“Này, Potter, dậy đi!” Draco đạp Potter một cái.
Đương nhiên, cậu chàng Gryffindor chẳng hề đáp lại, Potter như đã chết rồi.
Harry Potter đã chết.
Sự thật này cuối cùng cũng đánh thẳng vào đại não Draco. Draco nuốt nước bọt, lại nhìn vào vết thương trên cổ Potter, máu thịt vẫn cứ lộ ra, không có chút dấu hiệu nào sẽ khép lại.
“Harry Potter đã chết.” Draco lẩm bẩm. “Harry Potter đã chết rồi.”
Draco vốn dĩ nên cao hứng. Harry Potter đã chết, anh có thể lấy việc này đi tranh công trước mặt Chúa tể Hắc ám. Không, Chúa tể Hắc ám chưa chắc sẽ khen thưởng anh, Harry Potter phải do chính tay Chúa tể Hắc ám giết chết. Nhưng Potter giờ đã chết, vậy Draco nên làm gì đây?
Harry Potter đã chết, Draco làm sao bây giờ?
Draco bỗng thấy sợ hãi, vội ngẩng đầu nhìn lên vách tường, con số “2/100” đỏ chót như muốn đâm thủng đôi mắt anh. Potter chết vô ích, tự sát không được tính.
Cho dù có thế nào, nếu Harry Potter chết tiệt không thể sống lại, Draco vẫn sẽ bị nhốt ở chỗ này.
“Đầu Sẹo! Mày là đồ ngu à?” Draco quay sang Potter chửi ầm lên, nhưng vô ích, Potter cũng sẽ không vì một câu của anh mà sống lại.
Không, anh không thể bị nhốt ở đây, anh nhất định phải ra ngoài. Draco nôn nóng lên, đi vòng vòng khắp phòng, muốn tìm lối ra khác. Anh nhất định phải ra ngoài, anh phải hoàn thành nhiệm vụ Chúa tể Hắc ám giao, nếu không anh sẽ chết, Cissy cũng sẽ chết!
Tay phải Draco nắm chặt đũa phép, tay trái bắt lấy cổ tay phải, chĩa thẳng đũa phép vào vách tường.
Nhưng vô ích, hai tay Draco đều đang run rẩy, ánh sáng phóng ra từ đũa phép đều lệch đi, rõ ràng phải bắn vào mặt tường lại bắn lên trần nhà, vang lên tiếng ầm ầm.
.
“Ôi, Merlin, tiếng gì vậy?” Giọng nói quen thuộc lại xa lạ vang lên phía sau Draco. “Draco? Cậu đang làm gì thế?”
Draco lập tức cứng đờ.
“Ảo giác rồi!” Draco nghĩ thầm, Potter sao có thể gọi anh là Draco được. Nhưng Draco lại không nhịn được mà từ từ xoay gót chân, quay đầu lại xem.
Harry Potter đang đứng đó, giữa phòng, tay phải còn cầm đũa phép gỗ sồi xanh. Tay trái – giống như khi Draco tỉnh lại – vuốt ve cổ mình, như thế đó không phải là của cậu.
“Potter?” Draco cảm thấy nghi hoặc. “Mày còn sống à?”
“Malfoy, mày đang nguyền rủa tao đấy à?” Potter thuận miệng nói, sau đó bật cười. “Draco, những lời này giờ trả cho cậu.”
“Không, tao…” Draco theo bản năng định giải thích, nhưng há miệng lại không biết nói cái? Nên nói gì đây? Potter sống lại là chuyện tốt, chứng minh không cần chỉ một mình Draco phải chết, anh cũng có thể giết chết Potter.
Anh có thể chứ? Draco nhìn đũa phép gỗ táo gai trong tay.
“Làm sao vậy? Cậu cầm đũa phép đứng đây, là phát hiện cái gì mới à?” Potter vừa nói vì đi tới chỗ Draco.
“Từ từ.”
Draco hoàn hồn lại, vội lui ra sau một bước, lập tức đụng vào vách tường. Lần đầu tiên Draco nhận ra căn phòng chết tiệt này bé tí xíu, thua cả phòng tắm nhà mình.
“Làm sao vậy?” Không ngờ Potter lại nghe lời mà dừng bước.
“Mày…” Draco đằng hắng, nuốt nước bọt. “Mày đang cảm thấy thế nào?”
Potter lại sờ cổ, cử động thân mình một chút: “Chắc là… vẫn ổn nhỉ? Được rồi, thật sự tôi không nghĩ chết lại đơn giản như vậy, đúng là rất nhẹ nhàng, so với Lời nguyền Tra tấn(1) của Voldemort thì tốt hơn nhiều.”
“Chúa tể Hắc ám dùng Lời nguyền Tra tấn với mày á?” Draco theo bản năng thốt lên, nói xong mới nhận ra có vấn đề.
“Cậu không biết à?” Potter cũng sửng sốt.
“Không, tao…” Draco đảo loạn mắt, thật ra anh biết.
“Phải rồi, lúc đó Lucius còn quỳ xuống hôn áo choàng của Voldemor mà, chuyện này sao ông ta có thể không nói với cậu chứ.” Potter cười lạnh làm Draco càng thêm không dám nhìn cậu.
Draco không nói lời nào. Potter cũng không để tâm, đi đi lại lại trong phòng, nhìn con số trên vách tường lẩm bẩm: “Không có tác dụng à, quả nhiên vẫn phải để đối phương ra tay mới tính là kill sao? Kể cả bị ép.”
Potter nói xong câu này, Draco liền nghe thấy tiếng bước chân tới gần mình, rồi nhanh chóng dừng lại trước mặt anh.
Draco muốn trốn tránh.
Potter thì mặc kệ anh có đồng ý hay không, bắt lấy tay Draco, dùng đũa phép gỗ táo gai nhắm ngay cổ mình.
“Potter, mày muốn làm gì?” Draco ra sức giãy giụa, ngẩng đầu lên, lại đột nhiên chạm vào ánh mắt của Potter. Đôi mắt màu xanh lục lúc này tràn đầy sức sống, như bãi cỏ xanh ngút ngàn bên mặt Hồ Đen. Draco ngây người.
Một giây ngây người liền cho Potter cơ hội. Draco chưa bao giờ biết Sectumsempra có thể đọc ra nhanh như vậy. Không, anh biết, lần đầu tiên anh chết chính là như thế. Nhưng bây giờ Potter bắt lấy tay anh, dùng đũa phép của anh thi triển câu thần chú này mà giết chết chính mình.
.
“Harry Potter! Não của mày làm bằng cỏ lác hả?” Draco chửi ầm lên, trơ mắt nhìn máu tươi trào ra từ cổ Potter.
Thân thể Vị Cứu Tinh nhanh chóng gục xuống, Draco theo bản năng đỡ lấy cậu, ôm Potter vào lòng. Đến khi mái tóc đen chạm vào làn da, Draco mới thầm mắng mình sao lại nhanh tay quá vậy?
Lẽ ra anh không nên vươn tay ra, phải ném thẳng Potter xuống đất mới đúng.
“Trả cho cậu”. Potter nói không nên lời nữa, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng.
Draco cảm thấy buồn cười. Thằng quỷ Potter sắp chết còn nghĩ tới việc này, trong đầu nó tuyệt đối trồng đầy cỏ lác, chứ không làm sao mắt nó lại xanh vậy!
Nhưng Draco cười không nổi, khóe miệng kéo ra muốn toét thành nụ cười, cuối cùng chỉ thành cái mặt đưa đám.
“Xấu quá.” Quỷ Potter vẫn gắng dùng chút hơi tàn của tính mạng mà mắng Draco.
“Câm miệng đi, Đầu Sẹo!” Draco hung tợn nói. “Muốn chết thì im lặng mà chết dùm cái!”
“Được thôi.” Potter câm miệng.
Draco cũng câm miệng, anh không biết nên có phản ứng gì, dù sao Potter cũng sẽ sống lại. Draco chỉ cần ngồi cạnh thi thể của Potter, chờ vài phút, hoặc có lẽ căn phòng này cũng không có khái niệm thời gian, sau đó Potter sẽ tung tăng nhảy dựng lên.
Rồi lại bắt lấy tay Draco, tự cho mình một cái Sectumsempra nữa.
“Potter, mày là đồ ngốc à?” Draco nghe thấy giọng mình khàn khàn nghẹn ngào.
Ý thức của Potter đã mơ hồ, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, màu xanh lục biến mất, chỉ đôi môi là còn thong thả mà ngập ngừng: “Nhưng mà xấu lắm ấy.”
Draco không thử cười nữa, cũng không muốn khóc nữa, chỉ đanh mặt mà đặt Potter xuống. Trạng thái chết của Potter lần này cũng giống lần trước, chẳng qua Draco không cần nhìn vào đôi mắt phiền phức kia nữa.
.
Khoanh chân ngồi cạnh Potter, Draco dựa vào tường, nhàm chán mà lắc lắc đũa phép, thỉnh thoảng lại nhắm vào vách tường hay trần nhà bắn ra mấy câu thần chú, cơ bản đều là phép thuật Hắc ám. Potter mà biết chắc lại chỉ vào mũi anh mà quát ầm lên.
Draco cứ thế miên man suy nghĩ, cũng chẳng buồn mà quay sang Potter tức tối nữa. Cuộc sống thật vô vọng. Draco thở dài, duỗi hai chân ra, không cẩn thận đá vào xác của Potter.
Mà có sao đâu, dù gì Potter cũng chết rồi, chẳng cảm giác được gì. Draco lại đá một cái, ánh mắt mờ đi dõi lên mặt tường, con số trên đó cuối cùng biến thành 3/100.
Còn 97 lần. Draco nhẩm tính, muốn xem xem 97 lần rốt cuộc là nhiều hay là là ít. Nhưng tự hỏi một hồi, Draco lại phát hiện mình không thể tưởng tượng được Potter chết, mặc dù thi thể của Potter đang nằm trước mặt anh.
“Potter, mày dại dột quá đi thôi.” Draco vẫn chưa hết giận, lại mắng một câu. Anh đi vòng vòng quanh thi thể Potter, nghĩ tới nghĩ lui, mới lấy hết can đảm ngồi xổm xuống, lấy đi đũa phép gỗ sồi xanh trên người Potter.
Giờ thì đũa phép đều ở trong tay mình, anh muốn xem Potter sẽ tự sát kiểu gì. Draco đắc ý dào dạt, nhưng vừa bỏ đũa phép vào trong áo liền đột nhiên nhớ ra, Vị Cứu Tinh vốn được Muggle nuôi lớn, sẽ ra tay đánh nhau y như Muggle.
Không thể được. Tuy Draco đã chết hai lần rồi, nhưng cũng không muốn bị Potter đánh nữa. Anh giơ tay sờ sờ mặt mình, ngón tay đụng tới vết bầm làm Draco đau đến giật mình.
“Vị Cứu Tinh chết dẫm!” Draco lại quát lên, giờ thì anh biết tại sao Potter lại nói mình xấu rồi. Căn phòng quái quỷ này sao không chữa cái mặt cho anh đi chứ .
.
Lượn lờ trong phòng thêm mấy vòng, vết thương trên cổ Potter cuối cùng cũng biến mất. Draco thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lập tức căng thẳng.
Chỉ vài giây nữa Potter sẽ tỉnh lại. Draco ý thức được chuyện này, lấy đũa phép chỉ vào Potter, niệm một câu Incarcerous(1).
Vị Cứu Tinh bị Draco trói lại ném vào góc phòng, Draco thì ngồi xuống góc đối diện, trong tay cầm hai cây đũa phép, nhìn chằm chằm Harry Potter như hổ rình mồi.
Chẳng bao lâu, Potter mở mắt.
“Sao lại…?” Potter theo bản năng giãy giụa, ngón tay tìm kiếm đũa phép của mình. Dĩ nhiên là vô ích, đũa phép của cậu đang trong tay Draco, mà Draco thì đang cách xa Potter mấy mét.
Nhận rõ hiện thực, Potter nhanh chóng bình tĩnh lại, dứt khoát ngồi xếp bằng dậy, bả vai dựa vào vách tường.
“Draco, cậu muốn làm gì đây?”
“Đương nhiên là đề phòng mày lại làm trò gì không kiểm soát rồi.” Draco cười lạnh. “Ai chẳng biết Vị Cứu Tinh mỗi năm đều vi phạm mấy chục điều nội quy trường học, chỉ có lão già Dumbledore bao che cho mày nên Gryffindor mới giành được Cúp Nhà mấy năm liền thôi.”
“Không thể kiểm soát cái gì chứ?” Potter như muốn soi thấu Draco. “Draco, cậu sợ tôi chết sao?”
“Câm miệng, Potter!” Draco từ chối giao lưu với Potter.
“Không đấy.” Potter xiêu xiêu vẹo vẹo nhổm dậy.
“Mày muốn làm gì?” Draco theo bản năng định cầm đũa phép, nhưng tay vừa nâng lên lại lo lắng đũa phép sẽ bị Potter cướp đi, đành phải thu lại vào trong lòng ngực.
Căn phòng nhỏ hẹp nên khoảng cách chẳng dài mấy, Potter bước vài bước đã đến trước mặt Draco, Vị Cứu Tinh nhìn Draco từ trên cao xuống, giọng điệu thậm chí còn xen chút vui vẻ: “Draco, sao cậu sợ tôi quá vậy? Tôi giờ đang bị cậu trói chặt, tay còn không có đũa phép nữa.”
“Vậy thì mày nên sợ tao đi.” Draco hung tợn cảnh cáo Potter, giương mắt nhìn lên Potter, lại thấy dòng chữ đỏ tươi đau đớn trên mặt tường, hoảng hốt nhìn sang nơi khác.
Potter quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng trên con số “3/200”. Cậu lại quay sang nhìn Draco, giọng cực kỳ chắc chắn: “Cậu sợ tôi chết.”
“Tao không có.” Draco gân cổ phản bác, vừa không nhìn Potter, cũng không nhìn mặt tường.
“Vì sao?” Potter hơi thắc mắc. “Draco, tôi chết cậu phải mừng mới đúng chứ, cậu có thể lãnh công với Voldemort mà.”
Từ “Voldemort” cuối cùng cũng tác động vào thần kinh của Draco. Draco quay đầu liếc nhìn Potter, cười nhạo: “Potter, mày hoàn toàn không hiểu Chúa tể Hắc ám, ông ta sẽ không vui mừng gì vì tao giết mày đâu. Mày là con mồi Chúa tể Hắc ám nhắm tới, tao làm sao dám tranh giành với ông ta.”
“Thế à? Tôi cảm thấy tôi rất hiểu hắn đấy.” Potter nhúc nhích, ngồi xuống cạnh Draco.
“Ví dụ?” Draco nhướn mày.
“Ví dụ như, hắn và cậu giống nhau, đều là đồ nhát gan.” Potter nghĩ đến những thứ được thấy trong phòng hiệu trưởng.
Draco không nói gì.
“Năm nay Dumbledore chuẩn bị cho tôi một chương trình học riêng.” Potter nói sang chuyện khác.
“Thiên vị riêng phải không, Potter? Cúp Nhà của Gryffindor mấy năm nay cũng giành được như vậy hử?”
“Draco, nếu miệng cậu là cái bồn cầu, thì cảm phiền đóng nắp lại dùm cái.” Potter nổi cáu.
Draco không nói nữa.
“Dumbledore cho tôi xem ký ức của rất nhiều người, mà toàn bộ ký ức đó đều liên quan đến một người, tên là Tom Riddle.” Potter nói tới đây tạm dừng một chút, như đang đợi Draco hỏi Tom Riddle là ai. Nhưng Draco không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm đũa phép trong tay, Potter chỉ đành tiếp tục.
“Tom Riddle là một Slytherin, mẹ hắn là hậu duệ của Slytherin, Tom kế thừa năng lực bẩm sinh từ mẹ, chính là xà ngữ.”
Draco rốt cuộc chịu bố thí cho Potter một ánh mắt. Tuy không thích Potter, nhưng Draco vẫn hứng thú với những chuyện liên quan đến Slytherin.
“50 năm trước, Tom phát hiện Phòng chứa bí mật mà Slytherin để lại, cũng mở ra nó. Năm đó, một học sinh Ravenclaw đã chết, học sinh đó chính là Myrtle-Khóc-Nhè đã an ủi cậu trong phòng rửa mặt ”
“Myrtle-Khóc-Nhè…” Draco hơi chấn động. Anh thật sự thấy dễ chịu khi được Myrtle-Khóc-Nhè an ủi, bởi vì Myrtle-Khóc-Nhè là một hồn ma cô độc, không có người hay hồn ma nào khác thích cô, giống như Draco.
“Sau đó xuất phát từ vài nguyên nhân, Tom để lại một quyển nhật ký, quyển nhật ký đó chứa một mảnh linh hồn, cùng với ký ức quá khứ của hắn. Năm 2, khi cha cậu đôi co với Weasley, đã ném quyển nhật ký này vào vạc của Ginny.”
“Sao cha tao lại có nhật ký của Riddle?” Draco nhạy bén bắt lấy trọng điểm. 50 năm trước Lucius còn chưa sinh ra, trước kia Draco cảm thấy Lucius biết chuyện 50 năm trước là bởi vì ông có kiến thức sâu rộng, nhưng bây giờ có vẻ như là lý do khác.
“Cậu nghe xong sẽ biết.” Potter không trả lời câu hỏi của Draco. “Tóm lại, vì quyển nhật ký này, năm 2 Phòng chứa bí mật lại bị mở ra một lần nữa, tôi cùng Ron đã vào đó để cứu Ginny, chắc cậu cũng biết chứ.”
“Đương nhiên, mày với con chồn lông đỏ kia còn giả dạng thành Goyle và Crabbe tới tìm tao để do thám. Hai thằng đó đúng là đồ ngu.” Draco lại mắng một câu.
“Draco, đừng có nhục mạ bạn bè của cậu.” Potter nhìn Draco khiển trách. Draco không phản bác, Potter mới tiếp tục nói.
“Nhưng cậu không biết là, tôi đã gặp được Tom trong phòng chứa bí mật, còn trò chuyện với hắn.”
“Không thể có chuyện đó được.” Draco bật cười. “Potter, mày chắc chắn không hiểu phép thuật Hắc ám. Ngay cả thư viện nhà Malfoy cũng không có quyển nào ghi lại việc phép thuật Hắc ám có thể chia cắt linh hồn con người, chưa kể linh hồn bị chia cắt còn có thể sống lại.”
“Vậy cậu cho rằng Voldemort sống lại như thế nào?” Potter liếc xéo Draco.
Draco lập tức bị chặn miệng. Anh muốn hỏi việc này liên quan gì tới Chúa tể Hắc ám, nhưng không nói ra nổi, Draco đành suy nghĩ cẩn thận.
Tom Riddle chính là Chúa tể Hắc ám, hắn dùng một phép thuật Hắc ám mà Draco không biết để cắt linh hồn của chính mình, trong đó một mảnh được đặt vào nhật ký, giao cho Lucius – cha của anh – bảo quản. Mà sở dĩ Chúa tể Hắc ám có thể sống lại, hẳn là vì vẫn còn có linh hồn khác.
“Nhưng… Chuyện này là bất khả thi, sao ông ta có thể làm được?” Draco nháy mắt tự hỏi Lucius có biết việc này hay không, Lucius hiểu biết rất nhiều. “Xé rách linh hồn? Chưa từng có quyển sách nào ghi lại chuyện này. Nếu như vậy là có thể trường sinh, thì phù thùy được trường sinh đâu thể chỉ có một mình Chúa tể Hắc ám!”
“Đúng vậy, nhưng điều kiện để xé rách linh hồn quá khắc nghiệt.”
“Điều kiện gì?” Draco hỏi ngay không cần suy nghĩ, nhận ra được mình hơi nóng nảy, may là Potter không để ý.
“Lời nguyền Giết chóc.” Một cậu của Potter như sét đánh mang tai Draco.
“Mày… Mày nói…” Draco lắp bắp, hoảng sợ nhìn vào mắt Harry. Gương mặt Vị Cứu Tinh vẫn bình tĩnh, ánh mắt màu xanh lục soi rõ gương mặt vặn vẹo của Draco.
Đúng là quá xấu, Potter nói không sai.
“Muốn cắt nhỏ linh hồn, bắt buộc phải giết người. Mỗi khi giết chết một người, linh hồn của Voldemort sẽ cắt ra một lần. Hắn giết chết sáu người, cắt linh hồn ra sáu lần, lần lượt đặt vào sáu vật phẩm khác nhau. Voldemort lại đem những vật phẩm đó giấu ở những nơi khác nhau, như vậy không ai có thể tìm được hắn, hắn sẽ luôn có thể sống lại, thực hiện giấc mơ trường sinh.”
“Nhưng làm sao mày biết?” Draco rốt cuộc bắt đầu hoài nghi. “Potter, nếu đây là bí mật của Voldemort, làm sao mày biết được? Ngay cả Lucius còn không biết.”
“À, cái này thì phải cảm ơn cha cậu.” Giọng điệu của Potter trở nên nhẹ nhàng. “Nhờ quyển nhật ký mà cha cậu đưa tới, Dumbledore mới biết được về Trường Sinh Linh Giá. Hơn nữa tôi cũng vừa mới nói, tôi đã gặp được một mảnh linh hồn của Voldemort trong Phòng chứa bí mật, lúc đó hắn đã sắp sống lại rồi, nhưng mà tôi đã phá hủy Trường Sinh Linh Giá, thế nên âm mưu của hắn thất bại.”
“Vậy mày cũng đâu thể biết… Ý tao là, thư viện nhà Malfoy cũng không có mấy thứ này.” Draco nhìn Potter đầy u ám. “Có phải mày đang bịa chuyện tiêu khiển với tao không? Làm tao cảm thấy việc Lucius làm năm 2 là rất ngu xuẩn.”
“Chuyện ngu xuẩn mà ông ta làm đâu chỉ có một cái này.” Potter liếc một cái trắng mắt, không đợi Draco mắng đã đánh đòn phủ đầu. “Cậu có thể đi hỏi giáo sư Horace.”
“Cái gì?”
“À, giáo sư Horace là giáo viên chủ nhiệm đời trước của Slytherin, ông ấy đã từng dạy dỗ Tom Riddle, cũng biết về Trường Sinh Linh Giá của Voldemort. Số lượng Trường Sinh Linh Giá của Voldemort mà tôi và Dumbledore tìm hiểu được cũng là nhờ lấy được ký ức của Horace. Đương nhiên, để làm được việc đó, chúng ta phải ra khỏi nơi quỷ quái này trước đã.” Potter nhún vai.
Draco không nói nữa, cúi đầu suy tư. Draco không chắc mình có nên đi hỏi Horace chuyện này hay không. Cho dù điều Potter nói là sự thật thì cũng không có bất cứ tác dụng gì với Malfoy. Nhà Malfoy đã bước lên con thuyền Tử Thần Thực Tử này rồi, dù anh và Cissy không có Dấu hiệu Hắc Ám, cũng rất khó mà bước xuống.
So với việc tìm Horace chứng thực, Draco càng muốn chôn sâu chuyện này hơn. Nếu để Chúa tể Hắc ám phát hiện ra Draco biết về bí mật bất tử của hắn, Draco không thể bảo đảm mình có thể sống sót.
Nghĩ đến đây, Draco lại run rẩy, nắm chặt đũa phép muốn tìm về chút dũng khí, lại phát hiện số lượng đũa phép đã thay đổi.
“Potter!” Draco vội ngẩng đầu lên, thấy đũa phép gỗ táo gai của mình đã bị Potter cầm trong tay. Chết tiệt, sao Vị Cứu Tinh cứ cướp đồ của mình vậy!
“Trả lại cho tao!” Draco dùng đũa phép gỗ sồi xanh chỉ vào Potter. “Potter, Gryffindor tụi mày thích trò lấy đũa phép của người khác thế hả?”
“Draco, nếu cậu không cầm đũa phép của tôi, thì những lời này của cậu sẽ càng có sức thuyết phục hơn đấy.” Cũng may Potter không làm gì cả, chỉ cầm đũa phép của Draco thôi.
“Mày muốn làm cái gì?” Draco cảnh giác lên. Anh không muốn thấy Potter chết trước mặt mình một lần nữa, nhưng cũng không muốn bị Potter giết chết.
“Đừng căng thẳng, Draco, tôi chỉ thắc mắc một vấn đề thôi.” Potter giơ tay lên, đặt đũa phép ở nơi Draco có thể thấy được, chậm rãi tới gần Draco, cho đến khi mũi của họ sắp dán vào nhau.
“Tại sao cậu lại sợ tôi chết?”
.
================
(1) Lời nguyền tra tấn (Crucio): Bùa chú này gây cho đối phương một cơn đau đớn khủng khiếp và dữ dội nhất, người sử dụng muốn cho đối phương trải qua cơn đau đớn phải có suy nghĩ và một khao khát mạnh mẽ mới có thể sử dụng được
Incarcerous (Bùa trói level 3): dùng để trói chặt đối phương, gây khó thở cho họ


Duongtuc11298 on Chapter 1 Sat 25 Oct 2025 02:01AM UTC
Comment Actions
PhieuDu97 on Chapter 1 Sat 25 Oct 2025 02:30AM UTC
Comment Actions
Duongtuc11298 on Chapter 1 Sat 25 Oct 2025 02:54AM UTC
Comment Actions
Duongtuc11298 on Chapter 1 Sat 25 Oct 2025 03:41PM UTC
Comment Actions
Duongtuc11298 on Chapter 2 Sat 25 Oct 2025 04:00PM UTC
Comment Actions
PhieuDu97 on Chapter 2 Sat 25 Oct 2025 04:37PM UTC
Comment Actions
Duongtuc11298 on Chapter 3 Sat 25 Oct 2025 04:18PM UTC
Comment Actions
Duongtuc11298 on Chapter 4 Sat 25 Oct 2025 04:34PM UTC
Comment Actions
una1298 on Chapter 4 Mon 03 Nov 2025 05:34AM UTC
Comment Actions
PhieuDu97 on Chapter 4 Mon 03 Nov 2025 06:43AM UTC
Comment Actions
una1298 on Chapter 4 Mon 03 Nov 2025 07:48AM UTC
Comment Actions