Chapter Text
1.
Cả hai lần hiếm hoi và đều là vô tình anh nhìn ra cửa sổ trong một tuần qua ở lì trong nhà, anh đều thấy ánh mặt trời.
Trên những ngày xám xịt nhiều u uẩn khó nói thành lời, vầng nhật dương vẫn đều đặn soi rọi Amphoreus, với một niềm tin siêu hình rằng ánh sáng sẽ lấn át được những tăm tối đang nung nấu đâu đó trong thế gian bên dưới. Có thể được như vậy không? Anh muốn mắng cái thiên thể ngu ngốc đó, nhưng đồng thời cũng không thể chắc chắn rằng liệu anh, có phải mới là người thật sự không biết điều.
Từ bao giờ mà Mydei đã do dự với bản thân như thế?
Thậm chí nước lựu giờ đây cũng nhạt thếch trên đầu lưỡi. Trong bếp, radio lười biếng phát ra một bài nhạc rốc cũ kỹ từ những năm đầu thiên niên kỷ, anh vừa nhớ nó, vừa tựa hồ như đã quên nó. Rồi, tựa hồ như thính giác của anh đã sàng lọc qua những thanh âm hỗn độn quen thuộc mà suốt một tuần qua nó đã chán ngán nghe thấy trong căn hộ trống trải này để đi tìm một bóng hình mới – một thứ mà Mydei chỉ có thể đổ lỗi cho bệnh nghề nghiệp – anh nghe thấy tiếng mưa. Mưa. Thăm thẳm lấp đầy vào trong không gian trống trải ở giữa Okhema nhộn nhịp và mặt trời vô tư lự trên cao, mưa… bập vào cửa kính những tiếng lách tách báo hiệu sẽ càng nặng hạt hơn. Anh ngồi yên bên bàn ăn, chỉ có ly nước lựu đã cạn và bữa sáng chỉ còn lại một ít trứng và miếng bánh mỳ còn nguyên nguội lạnh, ảo giác ra một cảnh tượng ma mị mà chính vầng mặt trời trên cao bắt đầu hút hết những giọt mưa và hấp thụ chúng vào trong lớp lang toả lửa hùng vĩ. Như những u hồn được giải thoát khỏi thế gian đau khổ và đoạ đày, những hạt mưa bị thâu về phía ánh sáng rực rỡ đó, không nao núng và chống cự.
Trong những linh hồn được siêu thoát đó, liệu có người bạn Peucesta của anh không?
Mydeimos, chúng ta những người con trai của Castrum Kremnos đã từng thề nguyện sẽ chết trong danh dự và cống hiến cả cuộc đời vì vinh quang của mẫu quốc. Tôi chưa từng nghi ngờ và phản bội lại lời thề đó. Cậu biết mà… tôi còn có thể nói gì được nữa đây — cậu chính là người hiểu rõ tôi nhất.
Mydeimos, xin lỗi vì đã chọn rời khỏi thế giới bằng cách này.
Đây là ca khúc cuối cùng tôi để lại.
Thế giới này, Amphoreus, Castrum Kremnos… hãy quên tôi đi.
—
Một người có thể dễ dàng yêu cầu vạn vật quên lãng anh ta rồi ly khai khỏi thế giới này như vậy sao? Nếu vậy, sự tồn tại tối thượng còn có ý nghĩa gì? Các Titan ở trên cao, thánh thần ở Olympia, khi nhìn thấy những cá nhân lạc lối cực đoan này chẳng lẽ cũng không ra tay mà chỉ ngấm ngầm quay lưng đi?
Hoặc có thể ngay từ đầu, thần thánh cũng chỉ là sự trêu ngươi của thế hệ đi trước, của một lịch sử u minh – và từ thuở sơ khai đến bây giờ, chỉ có con người tồn tại, lẻ loi đấu chọi với các thế lực ngoại lai, và cả kẻ thù là chính bản thân mình. Lắm lúc chỉ cần một giây, đôi khi lại mất cả một đời người, để định đoạt giây phút cuối cùng.
Radio lại chuyển sang một ca khúc khác. Lần này, Mydei nhận ra đây là giọng của Castorice, một trong những người bạn hiếm hoi của anh. Ca khúc đã khiến Castorice và ban nhạc Styxia của cô thành danh, cũng có một ít công sức của Mydei trong phần sáng tác và giúp đỡ Styxia hoà âm. Chẳng đáng là bao. Trong giới âm nhạc luôn phải kỹ lưỡng trong việc ghi danh đề cho tác phẩm, Mydei và Castorice đã giúp đỡ nhau nhiều đến mức đôi khi chẳng buồn để tên nhau nữa.
Mydei và Peucesta cũng từng như thế.
Mydei biết trong giới của anh, không hiếm những kẻ u buồn cực đoan như Peucesta. Từ trước đã thế, đến nay vẫn vậy. Những kẻ sinh ra đã mang số phận tài hoa của Apollo ban phát, sẽ nhận được chúc phúc bạc mệnh từ Hades. Càng truy sâu vào những cái mới của âm nhạc, càng cố gắng tìm tòi những sáng kiến mới cho nghệ thuật là càng đi tới gần cửa tử. Chẳng vì gì hết. Không gì có thể lý giải nổi cho một nhạc sỹ chọn cái chết để giải thoát thậm chí là bản thân anh ta. Peucesta chưa bao giờ, cũng sẽ không thể nói cho Mydei biết lý do vì sao cậu ta tự tử nữa, nhưng Mydei ít nhiều cũng đã hiểu. Vì lời trăn trối mà Peucesta đã trút cả ruột gan để viết trong ca khúc cuối cùng, càng quanh co rườm rà, thì càng dễ hiểu với anh; càng dùng những từ ngữ tượng hình và ẩn dụ, Mydei càng trực diện nhìn thấy bóng ma đằng sau thuỳ não của Peucesta.
Và vầng dương mà tôi phỉ báng ấy
Rực cháy đến rát bỏng
Một mùa hè rữa thối
Bên dưới bóng tối là bầu trời đã chết
Hãy gọi tên tôi
Qua lớp kem bảo vệ đó
Và tôi sẽ nghe thấy, một lần nữa, tiếng thét của em…
Những ngày này, sống cũng như tỉnh, mà tỉnh tựa như mê. Mydei trườn bò qua ngày và đêm một cách lãnh đạm, thậm chí còn chẳng nhớ bao lâu anh đã ngồi im như thế này, bị giằng giẻ bởi tiếng nhạc radio và nhìn trân trân vào bữa sáng không còn nguyên. Chỉ có trường suy nghĩ đang liên tục xoáy tròn trong tâm trí anh, những hình ảnh như hồi quang phản chiếu quay về với anh lần cuối trước khi giã biệt anh hoàn toàn – Peucesta cùng anh và hội bạn tiền thân của nhóm nhạc Krakenstein dấm dúi nhau những điếu thuốc trong kỳ quân sự thời còn học tại Đại học Okhema; Krakenstein ra mắt với đĩa đơn đầu tiên, được diễn lần đầu tại quán bar sinh viên ngay bên cạnh trường; Peucesta tách ra khỏi Krakenstein và trở thành thành viên cộm cán của ban nhạc Soundjardin. Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, giờ đây khi nhớ lại, Mydei bỗng chốc cảm thấy chúng xa lạ vô cùng, cứ như thể anh đang hồi tưởng lại cuộc đời của ai đó, còn anh vốn chưa từng tồn tại. Anh chỉ là một bóng ma phiêu du trong chốn không đàn ông, không đàn bà, không sự sống, không cái chết, ly khai hoàn toàn khỏi thực tại mà chìm đắm trong một bể ký ức lạ lẫm; nhưng ý nghĩ ấy nhanh chóng chạm huyệt ngay khi một cơn đau nhói từ trong cõi lòng sâu trong thâm tâm anh phát nổ, phát súng khiến anh nhận ra toàn bộ đều là thực. Mất mát là thật, và không có cách nào khác để đi qua nỗi đau bằng cách đối mặt nó.
Nhiều năm trước, ngày mà Peucesta chọn rời khỏi Krakenstein, ba bọn họ – Peucesta, Mydei, và Castorice – đang ngồi trong quán bar quen thuộc mà chẳng đứa sinh viên nào thèm nhớ tên. Họ chỉ gọi nó chung chung là Bar Kế Bên Trường, mà chỉ cần học ở Okhema là sẽ tự động biết. Peucesta uống Bourbon, Castorice uống Rum, nhưng Mydei chỉ uống nước lọc. “Đấy là vì bar này không bán nước lựu đấy.” Peucesta mở đầu đêm đó với một câu bông đùa, như thường lệ. Dường như chỉ là một buổi tối bình thường mà ngẫu nhiên những đứa sinh viên mê âm nhạc này sẽ hội họp với nhau để bàn về ý tưởng sáng tác hoặc lên kế hoạch tới phòng thu cùng nhau. “Thằng Mydei lúc viết cho album Meteor chắc phải nốc hết cả thùng nước lựu từ Castrum Kremnos gửi qua.”
Castorice vừa nhấm nháp một ngụm Rum nhỏ vừa mỉm cười ý tứ. “Mydei à, chúng ta đều là những người làm nhạc đấy. Một chút cồn cũng sẽ không hại gì đâu.”
“Thôi đừng.” Mydei lẩm bẩm, anh cân nhắc ánh mắt kỳ thị của cậu pha chế, nhưng cuối cùng anh quyết định đời này là của anh, anh muốn làm cái mẹ gì cũng là do anh và tự anh. “Tôi còn phải có trách nhiệm giải thằng Peucesta này về, tôi say nữa thì ai chở về?”
“Ai da, đấy cũng là lý do vì sao tôi gọi hai người tới đây đêm nay đấy.” Peucesta chợt đổi giọng, từ đùa cợt trở nên nghiêm túc hẳn. Có một chút nuối tiếc và hối lỗi, như thể điều cậu sắp nói không phải là một thứ hay ho gì. Đúng là vậy thật. “Tôi xin lỗi nhé, Mydei. Tôi đã nghĩ kỹ lắm rồi.”
Mydei đằng hắng một cái, không nói gì nhưng cũng là ra hiệu anh vẫn đang nghe. Và Peucesta đã nói hết tất cả.
“Tôi muốn rời khỏi Krakenstein. Khoan, cậu phải nghe tôi đã.” Nhác thấy Mydei đặt ly nước lọc lạc quẻ đó xuống ngay lập tức, thậm chí Castorice cũng trợn tròn mắt mà ngừng nghiêng ly Rum qua lại trong tay, Peucesta liền xua tay để tiếp tục nói. “Tôi thật sự đã nghĩ bạc đầu một năm qua. Album tiếp sẽ là album cuối của tôi với Krakenstein. Tôi rất thích làm việc với cậu, thật đấy, không hề dối lòng. Tôi thích cả Hephaestion, Perdikkas, Leonnius và Ptolemy. Nhưng tôi từ lâu đã có những ý tưởng mới. Khác với những gì Krakenstein theo đuổi, cậu hiểu không? Tôi nghĩ về một dòng nhạc cũng là rock, nhưng rút gọn hơn. Gãy gọn hơn. Một chữ, một câu, một dòng có thể nói lên được vạn ý. Tôi rất thích Nu Metal của Krakenstein, tới bây giờ Hephaestion vẫn là rapper Nu Metal số dách trong lòng tôi. Tôi cũng mê dòng Gothic của Castorice đây, nhưng nghe này – tôi đã đọc Ernest Hemingway. Cậu biết đấy. Ông già và Biển cả. Hội hè miên man. Nhưng tôi thích nhất là cuốn Những người đàn ông không có đàn bà. Và tôi tin rằng… tôi có thể viết được nhạc giống như ông ấy viết văn.”
Peucesta nói một tràng, và phải dừng lại để thở lấy hơi. Rồi cậu ta há miệng như muốn nói gì đó thêm, song lại chẳng gì nữa. Cậu đành ngậm miệng lại và cúi đầu xuống. Như một tử tù đang chờ hành quyết.
Mydei không phải là đao phủ. Sau khi đã nghe xong bài tự trần thuật của Peucesta, Castorice chỉ nở với anh một nụ cười nhẹ nhàng. Anh cầm ly nước lọc đưa qua cho cậu pha chế, và lần này anh gọi một ly London Gin.
Mặc dù tin tức này nghe như sấm giáng trong đầu Mydei, đầu óc anh cũng chỉ lùng bùng trong vài giây rồi tự ổn định lại. Cũng có lý. Krakenstein sinh ra, như mọi ban nhạc khác, là vì những người cùng chung chí hướng, vậy nên nếu Peucesta có một đức tin riêng và muốn theo đuổi nó, anh với tư cách là một đồng đội, và trên hết là một người bạn, sẽ ủng hộ cậu hết mình. Vì nghệ thuật. Vì âm nhạc.
Vì Castrum Kremnos, những người con trai của vùng đất mãnh hổ này nếu đã tin tưởng điều gì, sẽ quyết chiến và quyết tử cho nó.
Mưa không ngừng rơi. Mặt trời chưa bao giờ hút lấy chúng. Ảo giác sụp đổ, và Mydei nhận ra họ thật sự là những người con của Kremnos, có lẽ đấy là cái chết mà người Kremnos vẫn thường trang trọng tạc lên bia mộ của những nghĩa sỹ bị hành hình vì ngăn cản vua Kremnos thực thi điều gì đó mà nhận lại cơn thịnh nộ từ ngài: tử vì đạo. Thế thì vị vua nào đã phán quyết cho Peucesta?
Anh đứng dậy và đổ bữa sáng còn lại vào thùng rác. Bài hát của nhóm Styxia đã kết thúc tự bao giờ. Mọi thứ đều đã chấm hết – ca khúc của Styxia, bữa sáng, cuộc đời của Peucesta… giờ đây chỉ còn anh, cơn mưa, và mặt trời. Những thứ cứ như đã bị nguyền rủa nên cứ phải vĩnh viễn xoay chuyển trong đất trời bất biến này.
—
Mydei nhận được tin nhắn từ Aglaea, lần đầu tiên kể từ sau khi Peucesta mất, cũng đúng ngày hôm đó.
Tôi định đến viếng mộ Peucesta. Cậu đi không?
Phía trên là tin nhắn cũ hơn của cô, hơn một tuần trước, là ngày họ đưa tang Peucesta và chôn cậu tại nghĩa trang Okhema, xa xa là cánh phóng viên cố gắng giữ phép lịch sự không bước vào trang viên nhưng vẫn tò mò và muốn đưa tin thầm lặng. Chỉ là thông báo đơn giản Tôi sẽ thu xếp các thành viên Soundjardin đến nhận. Và Mydei đã xem tin nhắn đó rồi nhấn một nút thích cho thấy anh đã đọc. Không có sau đó nữa. Mydei chỉ là vô tình tìm thấy một ít bản thảo cũ của Peucesta tại phòng thu của họ, nhưng hầu hết đều là các bản nháp của bài nhạc trong album đầu tiên của Soundjardin sau này. Không muốn phải gặp lại những người rườm rà không cần thiết, Mydei đành để nó lại phòng thu và nhắn Aglaea, một bạn học cũ khác của anh và Castorice, và cũng là quản lý của Soundjardin. Aglaea nhắn như thế tức là cô sẽ có sắp xếp để những kỷ vật đó về tay đúng người. Mà Mydei, từ xưa khi còn học chung và ghép nhóm làm việc với Aglaea, chưa bao giờ tin cô sẽ làm sai bất kỳ điều gì.
Thời còn học tại Okhema, Aglaea cũng nằm trong nhóm mấy đứa sinh viên giẻ rách mê nhạc nên cũng từng ít nhiều tiếp xúc với Peucesta. Dù sau khi tốt nghiệp cô đã chuyển hướng sang làm biên tập tạp chí thời trang, nhưng bằng cách nào đó Peucesta đã thuyết phục được cô làm thêm việc bán thời vụ là quản lý cái ban nhạc lộn xộn của cậu ta. Peucesta vốn tâm hồn nghệ sỹ hơn Mydei nhiều, và ban nhạc đa dạng sắc tộc như Soundjardin không thể nào có được kỷ cương như Krakenstein vốn chỉ thuần tuý là người Castrum Kremnos. Thế đấy… thế là Aglaea là người thành công kéo Mydei ra khỏi cái kén tự kỷ mà anh đã giăng lên rồi tự gặm cái nỗi buồn này một mình. Dù anh không thích cái ý nghĩ ra ngoài, nhưng thăm mộ Peucesta cũng không phải là một ý tưởng tồi. Anh cũng đã không quay lại nghĩa trang Okhema đó kể từ sau giây phút hạ huyệt cậu.
Thánh thần trên cao và dưới thẳm sâu lòng đất, hỡi các đấng tối cao đã bảo hộ cho Amphoreus nghìn đời nay, xin hãy nghe tiếng lòng của những người con của người. Ngày hôm nay, đã có một linh hồn quả cảm rời khỏi dương gian mà về với âm giới, về với sự vỗ về của mẹ Gaia. Một người con trai của Castrum Kremnos, vậy nên kính xin Nikador hãy tiếp nhận linh hồn này mà tiếp tục đưa lối họ đến với bên kia thế giới—
Khúc cầu siêu đó chợt vang lên trong đầu Mydei, như vĩ thanh của một bản nhạc dài. Mydei hít một hơi thật sâu trước khi nhìn quanh trong gánh hàng hoa. Người thợ hoa đang lu bu với một vị khách ở bên kia cửa hàng, nên Mydei chọn đi loanh quanh ở khu hoa cần tây dại này và săm soi một số bó hoa trắng vàng để mang ra mộ Peucesta.
“Không… anh không hiểu à? Ý tôi là bó hoa màu trắng đằng kia kìa!”
Một giọng nói thanh niên vang lên khá gần Mydei. Bình thường anh không phải là kẻ tọc mạch, nhưng có vẻ như người thợ hoa vẫn đang kẹt với vị khách này và đã khá lâu rồi. Không muốn tốn thêm thời gian, anh cân nhắc quay lại quầy, định nói với người thợ rằng anh sẽ sang một hàng hoa khác để xem hoa, thì Mydei chợt ngẩn ra.
Người thợ hoa vẫn đang khó hiểu xoa đầu đi qua đi lại giữa những kệ hoa, mà theo như Mydei quan sát đúng là không có bó hoa nào màu trắng cả. Đối diện với cậu thợ, đứng ở rìa bên ngoài hàng hoa, là một cậu thanh niên khá cao lớn, tay phải đang chỉ về phía kệ hoa, tay trái đang khệ nệ bưng một chồng ba bốn cuốn sách. Đằng sau lưng cậu ta đeo một túi hình ống mà Mydei nhận ra là túi đựng tranh – một trong những người bạn của anh trong nhóm Krakenstein, Ptolemy, học ngành Hội hoạ cũng từng đeo cái túi này mà vừa vẽ tranh tốc ký vừa chạy phòng thu cùng cả nhóm. Nhưng điều này lại dẫn đến một thắc mắc khác, nếu cậu thanh niên kia là dân vẽ, tại sao cậu lại không nhận ra không có một bó hoa nào màu trắng trên cái kệ hoa kia?
Thay vì liên tục nói qua nói lại như tay thợ hoa cứng đầu kia, Mydei chọn cách đơn giản và thủ công hơn. Anh lia mắt nhìn theo hướng ngón tay trỏ đầy vết chai sạn của cậu thanh niên đang chỉ điểm giữa không trung và nhìn thấy bó hoa màu vàng nằm ở kệ trên cùng. Không thể nào có thể nhầm màu vàng ấy thành màu trắng được; đó là hoa cúc biển Địa Trung Hải, với màu vàng khá đậm và đặc trưng. Mydei nhớ loài hoa này mọc rất nhiều ở quanh vùng biển mà Okhema hiếm hoi tiếp giáp, mà anh đã từng nhìn thấy khi cùng cả hội đám sinh viên giẻ rách đi dã ngoại vào năm hai Đại học. Anh xua đi những ký ức đó mà tập trung vào hiện tại, thôi thì làm người tốt một phút để cho nhanh việc vì anh cũng không có hứng đi tìm thêm mấy tiệm hoa khác. Mydei trỏ vào bó cúc vàng đó, cùng theo hướng chỉ tay của cậu thanh niên và điềm đạm ngắt lời người thợ hoa vẫn đang phàn nàn vì vị khách khó hiểu này. “Hình như ý cậu ấy là bó cúc trên cao đấy. Anh thấy không? Bó hoa cúc biển Địa Trung Hải.”
Người thanh niên giật mình nhìn sang Mydei, còn tay thợ hoa cuối cùng cũng hiểu mà vừa ồ à vừa rướn chân lên cầm lấy bó hoa vàng được đặt ở kệ trên cao nhất. “Ôi thật tình!” Anh ta vừa than thở vừa mang bó hoa đến quầy tính tiền. “Đây là hoa vàng cơ mà, có phải màu trắng đâu. Có đúng là bó hoa cậu muốn không?”
Cậu thanh niên im lặng, hồi sau mới gượng gạo gật đầu. “Đúng rồi. Đó là bó tôi muốn.”
Lúc này Mydei mới có cơ hội quan sát cậu thanh niên kia kỹ hơn. Không phải bó hoa màu trắng, mà cậu thanh niên này mới là người có mái tóc trắng phau, dưới ánh nắng mặt trời dường như còn hừng lên một vầng quang yếu ớt. Cặp mắt cậu ta xanh đến mức có lẽ Aquila trên trời cũng không thể đem bầu trời vĩ đại của mình mà so sánh. Dáng người cao đẹp và đầy đặn, và đặc biệt Mydei để ý những ngón tay của cậu ta có nhiều vết chai khá tương đương với những ngón tay của Ptolemy – xác nhận đúng nghi vấn của anh, cậu ta khả năng rất cao là hoạ sỹ. Nếu thế thì việc cậu ta nhìn nhầm màu vàng thành trắng lại càng khó hiểu hơn nữa.
“Cảm ơn anh, và cũng xin lỗi vì đã làm tốn thời gian chờ của anh.” Cậu con trai lí nhí trong lúc tính tiền, hai tay lúc này đã chật ních hoa và sách nên việc lôi thẻ ra quẹt cũng khá chậm. “Tôi thật sự tưởng nó màu trắng, không ngờ lại là màu vàng…” Cậu cười khì. “Chắc là tôi có vấn đề rồi.”
Mydei để ý lời nói cuối của cậu, sắc mặt cậu có vẻ trầm xuống, cả tiếng cười cũng chẳng mang vẻ đùa giỡn gì cả. Cứ như cậu đang cay đắng và chua chát với sai sót của mình lắm. Nói thật thì kỹ năng mềm của Mydei không phải là quá tệ, dù sao trong cái hội sinh viên Okhema kia cũng gần phân nửa là phụ nữ con gái, Mydei đứng giữa đám bạn Castrum Kremnos và hội chị em cũng ít nhiều học được giao tiếp thế nào là đúng cho cả hai giới. Nhưng để lựa lời nói tiếp với cậu thanh niên này khó hơn anh nghĩ.
Cuối cùng anh chọn vận dụng đại nghề nghiệp của mình vào, hy vọng nó xoa dịu cậu trai kia một chút. “… Không sao. Lúc tôi viết nhạc tôi cũng sai nhiều nốt lắm. Không thể nào hoàn hảo được.”
Cặp mắt xanh đờ đẫn của cậu thanh niên chợt sáng lên. “Anh là nhạc sỹ à?”
“Tôi không dám nhận, nhưng đúng là tôi biết viết một ít.”
“Hèn gì nhìn anh quen lắm!” Cậu ta reo lên, nhưng săm soi Mydei một hồi, trông cậu lại chùng xuống khó xử. “Xin lỗi nhé… tôi có một chút khó khăn về thị giác nên không thể nhớ ra ngay được…”
Mydei chau mày. Lần này thì anh hiểu. Không muốn mất quá nhiều thời gian và làm cậu con trai thêm khó nói, anh lấy bút và giấy ghi nhớ từ trong túi quần – một thói quen tiện tay viết nhạc đã thành quen của anh – ghi nhanh tên ban nhạc của mình rồi chìa ra cho cậu con trai.
“Cậu cứ về tìm kiếm thử, có thể sẽ nhớ ra tôi là ai.”
Trông cậu thanh niên vẫn hoàn toàn mù mờ không nhận ra, nhưng cậu vẫn nhận lấy tờ giấy ghi chú và hồ hởi cảm ơn. “Cảm ơn nhé! Tôi là Phainon, một lần nữa xin lỗi vì làm phiền anh. Hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại anh!”
Mydei gật đầu, không nói gì thêm.
Cậu con trai – Phainon – trở gót và rời khỏi hàng hoa, tuy nhiên giữa chừng khi Mydei sắp sửa quay lại mua hàng, cậu chợt ngoái đầu lại, và ánh mắt của Mydei như một cái máy quay đã thâu lại được toàn bộ cảnh tượng ấy.
Từng cử chỉ và biểu cảm chầm chậm thành hình vô tình khảm vào tâm trí anh: Phainon ngoái đầu lại, mái tóc trắng bay lơ thơ trong gió, ánh nắng Okhema âu yếm trên gương mặt phúc hậu mà có phần mệt mỏi như thể đã mất ngủ vài đêm, song không làm cậu bớt mấy phần rạng rỡ. Tà áo flannel xanh của cậu bay nhẹ nhàng, tay áo đã vén lên lại trượt xuống khuỷu tay khi cậu nhấc cánh tay lên vẫy chào anh, như chào tạm biệt một người bạn đã lâu không gặp, duy chỉ có ánh mắt xanh thăm thẳm, sáng hơn cả màu trời ấy làm Mydei không khỏi day dứt.
Như một hố đen giữa một mặt trời rực lửa. Có hàng vạn lời không nói trong hố đen đó, như bị nó nuốt chửng, bẻ cong, tàn phá, và vùi dập. Ánh mắt đó những tưởng đã bị vẻ ngoài vui tươi vùi lấp nên hoàn toàn phơi bày ra trước mặt Mydei, và bên tai anh là giọng của cậu ta, một lần nữa cất lên. “Tôi nhớ ra rồi! Anh là Mydei của Krakenstein! Tôi đã từng đến vài buổi diễn của anh đấy. Tạm biệt anh và hẹn gặp lại!”
Một trong những bản nháp mà Mydei từng tìm thấy trong phòng thu mà anh đã giao cho Aglaea chính là ca khúc trăn trối của Peucesta. Sau khi tách ra và thành lập Soundjardin, họ chật vật một thời gian mãi gần một năm mới bắt đầu có chút tiếng tăm. Khi đó Peucesta mới có thời gian ngồi lại với Mydei trong phòng thu của Krakenstein, chỉ có cả hai, để bàn về những ý tưởng làm nhạc sắp tới. “Trông quang cảnh rất quen.” Mydei vừa viết đại vài dòng nhạc ngẫu nhiên mà anh nghĩ ra bằng tiếng Kremnos, vừa lẩm bẩm. “Vậy mà tất cả đã thay đổi.”
“Cậu nói tôi đấy à?” Peucesta bật cười. Mydei cũng không cần phải xác nhận lại. Đúng là một cảnh tượng rất quen: hai gã thanh niên cùng nhau ngồi viết nhạc trong gian phòng thu vắng lặng, hai bên là ly cà phê vỉa hè mua ở gần đây, Mydei uống cà phê sữa còn Peucesta uống bạc xỉu. Thời gian trong đây không đếm bằng đồng hồ hay cảnh sắc ngoài cửa sổ; trong gian phòng kín này, thời gian tính bằng vũng nước mà đá trong ly tan ra loang trên mặt bàn, hay số lượng chữ trong hai cuốn sổ mà họ vừa viết vừa nói chuyện. “Không có gì thay đổi cả Mydei. Tôi ở đây cơ mà.”
“Hm, cậu và Soundjardin cũng khá đấy, cái album mới vừa rồi cũng có những ca khúc nghe được.”
“Tôi đã dành nhiều thời gian vừa chiêm nghiệm vừa viết chúng đấy, cùng với đồng đội tôi. Nói thật là vì đã quen viết nhạc với các cậu nên quả là tôi mất rất nhiều thời gian để làm quen với việc… ừm, cậu biết đấy, không còn viết chung với các cậu nữa.”
“Tôi tưởng như thế lại lợi. Cậu có thể chửi người bằng tiếng Kremnos mà không ai hiểu.”
Peucesta lại cười. “Thế mới là Mydei mà tôi nhớ.”
Mydei hừ mũi. “Nhớ cái đách. Sao, hôm nay cậu muốn chơi nhạc như thế nào?”
“Hôm qua tôi đã đi triển lãm tranh cùng với Aglaea và ban nhạc của tôi.” Peucesta bắt đầu kể, giọng có phần phấn khích hơn. “Aglaea được mời đến để thực hiện một bài báo cho tạp chí của cô ấy nên bọn tôi được cáp ké. Cậu biết phòng tranh ở gần chợ Vân Thạch phải không? Chỗ mà hồi xưa Leonnius bốc đầu suýt nhập viện ấy?”
Thế đếch nào Peucesta liên hệ được giữa cái phòng tranh với quả bốc đầu khó đỡ của Leonnius khiến Mydei phải phì cười. “Có, nhớ đợt đấy Leonnius nghỉ chơi bass nằm viện bán thảm đến mức tôi, cậu và Perdikkas phải chạy khắp nơi tìm bass thay thế.”
Peucesta gật đầu. “Đấy, cái phòng tranh đó hôm ấy tổ chức triển lãm tranh của một cậu danh hoạ trẻ, nghe bảo cũng học ở Okhema vừa ra trường đã có một bộ sưu tập tranh được săn đón khá nhiều. Aglaea bảo dù sao cũng được mời rồi thì ráng thu xếp đi đi, biết đâu chúng tôi có thể có nhiều nguồn cảm hứng… À thôi tôi kể vòng vo quá. Bạn hoạ sỹ nghệ danh là Neikos, không dùng tên thật, tôi đoán thế, ai đời đẻ con đặt tên là Neikos bao giờ… tranh của cậu ta thật sự rất đẹp. Cậu có nhớ thời cả đám chúng ta về Castrum Kremnos mùa hè năm Ba và đi ra thăm phế tích Tàn Tích Phân Tranh không? Nhớ cái cảnh sắc hoang tàn đầy đất cát và chết chóc đó không? Lúc đó thiếu điều Leonnius và Perdikkas xông ra đánh lộn với nhau vô cớ.”
Peucesta càng nói, Mydei càng không hiểu cậu ta đang muốn nói về điều gì. Song cuối cùng anh vẫn chọn im lặng lắng nghe câu chuyện có vẻ là khá ngắn gọn nhưng qua cái thói kể dông dài của Peucesta lại thành ra thiên sử ký Homer mới. “Tôi đã rất ấn tượng. Phải nói là ấn tượng vô cùng. Thậm chí Aglaea cũng rất thích – mà tôi phải nhắc cậu nhớ nhé, Aglaea vốn đâu thích mấy cái chủ nghĩa hiện thực tàn khốc hay thô mộc đâu, cổ khoái mấy cái cường điệu quyền lực kiểu Vivienne Westwood hơn cơ. Nhưng thề có Nikador, tranh của Neikos đã làm tôi suy tư rất nhiều. Tôi mường tượng về một mặt trời không hoàn hảo. Cậu hiểu không? Thiên thể tối thượng đó mang trên mình một lỗ hổng lớn mà trong đó, có nhiều nỗi niềm khó nói co sập bên trong. Tôi thấy ở trong tranh của Neikos, những dãy cây hoang dại, những toà thành đổ nát, những con người chạy trốn và khổ đau có một mặt trời như thế… một vòng tuần hoàn, ý tôi là thế. Vòng lặp vĩnh cửu là hình phạt lớn nhất của mặt trời: nó sẽ mãi mãi rực cháy, dĩ nhiên theo thiên văn dự đoán thì nó sẽ không thể rực cháy mãi, nhưng với tôi nó là như thế.”
Mydei quan sát Peucesta một lát rồi chậm rãi nhắc lại. “Một mặt trời kẹt trong vòng lặp vĩnh cửu. Nó liên tục thiêu cháy bên ngoài, nhưng mang trong mình một hố đen co sập bên trong.”
Peucesta thở dài.
“Và nó sẽ không ngừng như thế cho đến tuyệt diệt.” Cậu kết thúc câu chuyện của mình.
Bài hát trong bản nháp mà Peucesta đã để lại trong phòng thu của Krakenstein. Di thư cuối cùng của cậu ta. Như một ẩn ý mà Peucesta đã hy vọng Mydei tìm thấy. Nhưng Mydei nghĩ kể cả anh tìm thấy sớm hay muộn, quyết định kết liễu cuộc đời mình của Peucesta là không thể thay đổi.
Mặt trời hố đen
Sao người không đến đây
Và xoá sạch cơn mưa này?
Mặt trời hố đen kia
Sao người không đến đây
Sao người không đến đây
Sao người không đến đây—
Mydei nhận ra lần đầu tiên anh hiểu về ý tưởng mặt trời hố đen đó, trong ánh mắt như vầng dương xanh xao kia của Phainon.
—
Aglaea đã có mặt sẵn ở mộ của Peucesta. Cô mặc một bộ đầm đen lịch sự, đầu đội nón đen rộng vành, cặp mắt im lặng nhìn tấm bia đá như muốn đọc thuộc lòng vài dòng chữ đơn giản đề tên cậu ca sỹ xấu số và ngày tháng năm sinh và mất. Cùng dòng chữ mà do chính Mydei và những người bạn anh đồng ý khắc bằng tiếng Kremnos: Sống là người con Castrum Kremnos, chết trong vinh quang Castrum Kremnos.
Không ai cần phải nói gì về câu chuyện đằng sau cái chết của cậu ta cả.
“Cứ ngỡ như vừa rồi còn nghe cuộc điện thoại của cậu ta nói rằng mình lại có ý tưởng mới cho bài hát cho album sắp tới, trong khi album đã chốt hết bài rồi vậy.” Aglaea cảm khái trong lúc Mydei im lặng đặt vòng hoa cần tây lên tấm bia, và một bó hoa nữa bên dưới bệ đá. “Mở ra thì thấy lần cuối nói chuyện với cậu ấy đã là hơn mười ngày trước rồi.”
“Thời gian không biết đến vị tha và đồng cảm đâu.” Mydei vẫn ngồi quỳ xuống trước bia mộ của Peucesta, ánh mắt nhìn qua dòng chữ khắc trên đá. Thật nghiệt ngã. Apollo chưa bao giờ biết thương cảm cho những đồ đệ của mình cả.
“Tôi vẫn hay nghĩ rằng kỷ niệm không làm chúng ta đau lòng, mà quay lại nơi kỷ niệm ấy xảy ra mới khiến chúng ta khôn nguôi buồn phiền.” Aglaea chầm chậm nói. “Vừa rồi tôi quay lại giải quyết một hợp đồng thuê muớn ở một quán hát mà Soundjardin từng thuê diễn. Thậm chí đến cách bài trí sân khấu còn chưa mấy thay đổi. Tại sao con người lại nỡ lòng nào mà đi mất rồi?”
Mydei không muốn quá sướt mướt, nhất là trong thanh thiên bạch nhật như thế này. Dù sao thì cõi lòng anh cũng đã tan nát trước cái tin dữ đó, và đứng trước bia mộ của bạn anh, lần đầu tiên kể từ sau tang lễ cũng không làm anh thấy khá khẩm hơn. Titan thời gian, Oronyx, tương truyền là một kẻ nhẫn tâm và không có trái tim. Cơ hồ lần đầu tiên, thế hệ u minh đi trước đã đúng.
“Cậu ta ra đi trong bối cảnh chẳng hay ho gì.” Aglaea nói tiếp. “Viện Nguyên Lão hiện đang không vui với đám làm nhạc underground của chúng ta. Có thể sắp tới họ sẽ làm khó trong việc thuê mướn địa điểm tổ chức, biết đâu đấy.”
“Phải xì tiền thêm cho họ à?” Mydei lẩm bẩm. Anh đứng dậy và thở hắt ra. “Tốt cho cậu, Peucesta. Ít ra cậu cũng không còn phải thấy mặt cái đám già khó ưa đó.”
Aglaea mỉm cười. Một cánh tay đang đặt trước bụng của cô đưa lên vỗ nhẹ vai Mydei. “Những ngày này khó khăn với cậu quá phải không? Tôi có nghe Castorice nói rằng cậu không chườn mặt tới phòng thu với Krakenstein được hơn tuần rồi?”
“Tôi không sao đâu.” Mydei chầm chậm đáp. “Tôi cần thêm… một ít thời gian nữa.”
Aglaea thu tay lại rồi quay về tư thế đặt tay trước bụng, tiếp tục trang trọng nhìn bia mộ của Peucesta và nói tiếp. “Tôi cũng ngưỡng mộ tinh thần của người Castrum Kremnos lắm. Các cậu thật sự đoàn kết đến mức trên cả đồng đội. Tôi cứ nhớ những ngày đầu khi lập nhóm Soundjardin, Peucesta đã tốn kha khá thời gian để hoà nhập với những người còn lại, dù họ là do chính tôi và cậu ta tuyển chọn.”
“Peucesta cũng có nói với tôi. Nhưng một người Castrum Kremnos dù ném vào đâu cũng có thể sống sót được.”
“Điều đó lại càng làm tôi tiếc cho cậu ấy.” Aglaea đưa tay ra chỉnh lại cái vòng hoa trên bia mộ. “Đã có thể sống sót… có thể chia sẻ một chút gì đó với tôi, với cậu, hay Soundjardin hay Krakenstein, hay thậm chí là cả nhóm học chung thời Okhema… ấy vậy mà cậu ta lại chọn cách này, co sập rồi chấm dứt tất cả mọi thứ…”
Co sập.
Mi mắt Mydei giần giật.
“Aglaea, cô có nhớ lần cuối cùng gặp Peucesta, cậu ấy nói về điều gì không?”
Aglaea nhìn sang Mydei chăm chăm như đang hồi tưởng lại. Một lát sau, cô gật đầu. “Kế hoạch phát hành nhạc với Soundjardin. Thậm chí album đã được chấp nhận để ra mắt rồi.”
“Còn gì nữa không?”
“Chà, cậu biết Peucesta thích nói nhiều và nói văn vở mà. Cậu ta thì lúc nào cũng có chuyện để nói. Trước đó nữa thì có lần cậu ta bảo nếu tôi được biết triển lãm tranh của một hoạ sỹ mà cậu ta ấn tượng tiếp tục mở thì tôi báo cho cậu ấy. Rất tiếc là lâu lắm rồi tôi chưa thấy người đó quay lại để tiếp tục mở triển lãm tranh.”
“Thật sao?” Mydei nghiêng đầu. Trong lòng anh chợt dấy lên một nghi hoặc lạ lùng. “Hoạ sỹ đó là Neikos à?”
Aglaea chớp mắt. “Vậy là Peucesta cũng nói cho anh biết.”
“Tin tôi đi, nếu Peucesta nói gì với cô thì chắc chắn dị bản của chuyện đó cũng từng tới tai tôi.”
Cô gái tóc vàng thở dài. “Neikos chỉ có đúng một triển lãm duy nhất đó mà thôi. Tên triển lãm đó là Hành tung của hai hành tinh méo mó. Những bức tranh đó… rất lạ. Cũng rất đẹp. Hoang tàn, nhưng tiềm tàng sự sống. Chết nhưng vẫn còn thở. Tôi diễn tả thế nhưng nếu là Peucesta thì chắc cậu ta sẽ nói dễ hiểu hơn tôi. Đậm tông đỏ, nhưng không phải đỏ gay gắt. Mà đỏ như máu khô ấy, cậu hình dung được không? Xong rồi cây cối cũng có màu rất lạ nữa.”
Tàn Tích Phân Tranh của Castrum Kremnos. Mydei có thể tái tạo cả phế thành đó ngay lúc này trong tâm trí. Một khung cảnh đổ nát đã được người Castrum Kremnos gìn giữ đến từng cột trụ và gạch vữa, ghi dấu cho một cuộc chiến giành lại vinh quang cho vùng đất được thần Phân Tranh bảo hộ. Vì sao một hoạ sỹ chưa từng nghe danh ở Castrum Kremnos lại vẽ được những bức tranh có sức nặng như thế về một vùng đất anh ta không thuộc về?
“Tôi nhờ cô này, nếu cô có giữ ảnh chụp tranh của người đó, cô có thể gửi qua cho tôi xem được không?”
“Được chứ, tôi vẫn còn giữ bản kế hoạch triển lãm đây, có cuốn giới thiệu triển lãm chắc chắn có tranh của Neikos trong đó. Mai tôi sẽ gửi qua cho.”
“Cảm ơn cô, Aglaea.” Mydei chưa muốn rời đi vội. Cả Aglaea cũng lặng người. Cả hai đổ dài bóng xế chiều trên tấm bia đá lạnh cứng, như chỉ một lần muốn được giao tiếp với người đã khuất qua ngôn ngữ của im lặng và bóng hình hư vô. Tuy nhiên, sự chấp nhận muộn màng đến cùng với một nỗi xấu hổ vô thanh; Peucesta đã chết thật rồi. Treo lủng lẳng trên thanh xà ngang trong căn nhà riêng, bên dưới thân hình lạnh ngắt không còn sức sống là chiếc ghế xô đổ và một ít máu từ khoé môi, mà sau này giám định là cậu đã vô ý cắn môi đến chảy máu, có lẽ là vì cơn đau thắt từ cổ ập đến quá đột ngột. Không gì có thể phủ định được ký ức đó, và giờ đây nó như một linh hồn sống nhập vào trong thâm tâm Mydei, vờn giỡn với tâm trí anh hình ảnh ám ảnh đó, và không còn gì có thể cứu vãn; và cứ thế đứng yên như pho tượng sống, và nhìn thời gian và cái chết đưa bạn anh đi, về với Gaia và Hades, về với cõi âm ty không một lời từ biệt.
(tbc)
